"Mỗi người làm cha làm mẹ cũng phải học và rứa mới hiểu được tình yêu dành cho con" - xuất hành từ ý kiến đó, tác giả Tôn Thụy Tuyết - chuyên gia giáo dục mầm non, chuyên gia tâm lý học nổi tiếng Trung Quốc - đã viết cuốn sách như một gợi ý cho những bậc bố mẹ trong giáo dục con cái.
Bìa cuốn sách "thương và tự do". |
Sách gồm 22 chương, nội dung dựa trên những quan điểm và nguyên tắc giáo dục chính của nữ thầy thuốc Maria Montessori - người đề xướng phương pháp giáo dục con trẻ Montessori hiện được vận dụng trên khắp thế giới. Theo đó, con nít được đặt trong mối quan hệ tương tác với người lớn và môi trường. Nền tảng của phương pháp này là yêu, tự do, nguyên tắc, đồng đẳng.
Bằng những ví dụ cụ thể, cuốn sách chỉ cho người đọc thấy những sai trái trong giáo dục trẻ em đã gây nên những hậu quả gì, phương pháp đúng đắn nên ra sao, như một hướng dẫn hữu ích cho các bậc làm ba má.
Điều chủ chốt mà cuốn sách chuyển tải là: “Yêu con, hãy để con được tự lập. Yêu con, hãy để con có được sự tự tôn. Yêu con, hãy cho con đầy ắp tinh thần khám phá thế giới này. Nếu bạn yêu con, hãy để cho con được phát triển theo đề nghị cuộc sống của chính bản thân chúng”.
Sách do Nguyễn Lê Hương dịch, Nhà xuất bản Văn học và công ty sách Quảng Văn phối hợp ấn hành.
Trích đoạn Chương 9 - thương tình và Tự do Rất nhiều những người làm cha làm mẹ có một ngộ nhận thế này: Mẹ càng yêu con, con càng quấn mẹ. Tôi thì lại có cách nghĩ khác: bác mẹ càng yêu con, con càng không quấn cha mẹ. Vì rất nhiều kinh nghiệm mách bảo trẻ rằng, bố mẹ rất yêu chúng. Kinh nghiệm này cũng đồng thời nói với con rằng, cha mẹ chỉ tạm bợ đi vắng. Những hành vi xót thương dai sức của bố mẹ khiến trẻ thơ tự nhận ra rằng, cho dù bác mẹ có ở đâu, tình yêu ấy cũng là bất biến và không đổi thay. Nên khi ở trong những môi trường lạ, trẻ mỏ dễ có được cảm giác an toàn, chóng vánh thích ứng với hoàn cảnh và dễ dàng rút ra những kinh nghiệm cho bản thân mình. Không ai có thể dạy trẻ những điều này. Căn do là vì trẻ con đã xây dựng được cho mình một cảm giác an toàn, có được cơ sở này, trẻ cũng dễ dàng có được cảm giác an toàn khi ở cạnh những người khác. Trẻ em trong những gia đình chưa thực thụ biết cách yêu con, thì hay xảy ra tình trạng: Mẹ vừa đi khỏi, trẻ đã khóc òa lên, thậm chí trẻ có thể mang “sự thiếu thốn tình cảm này” ra để gây sức ép ở bất cứ đâu, cũng chính là một cách trên dưới sự thương tình ở khắp mọi nơi, lấy lòng người khác, hoặc là hoàn toàn khép kín bản thân mình, cự tuyệt mọi tình. (…) Vậy cha mẹ nên yêu con thế nào? Gần nhà tôi có một bé gái 3 tuổi rất sợ gội đầu, có lúc cháu làm sai việc gì, chỉ cần bảo gội đầu cho cháu, là cháu đã sợ quá mà bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Lần sau con không làm thế nữa đâu ạ”. Một buổi sáng sớm, tôi đi ngang qua cổng nhà cháu, cháu đang chơi trò gội đầu với một cháu trai 4 tuổi, trong chậu có ít nước, có thể là nước vừa rửa mặt xong nên hơi bẩn. Cháu nói: “Gội đầu nào, gội đầu…”. Vừa nói vừa lấy tay cho nước lên đầu. Cháu trai cũng vui vẻ giúp cháu đổ thêm nước lên đầu, tiếng cười vang khắp cả con ngõ nhỏ. Tôi nghĩ, đây chính là một thời cơ tốt để cô bé học cách gội đầu và gạt bỏ sự sợ hãi vốn có của mình. Nhưng mẹ cô bé vừa nhìn thấy hoàn cảnh trên, xông đến lớn tiếng mắng cậu bé: “Sao cháu hư thế!”. Cậu bé bỏ chạy mất, cô bé thấy thế thì òa khóc. Cô bé còn chưa bước ra khỏi niềm vui của việc gội đầu thì đã bị lời trách mắng của mẹ ném xuống vực thẳm của sự sợ hãi. Cháu run rẩy nhìn mẹ, không biết nên làm thế nào. Sau đó mẹ cháu giảng giải với cháu bao lăm là đạo lý, nói: “Mẹ yêu con như thế, con muốn gì mẹ cũng đáp ứng, con có muốn ngôi sao trên trời mẹ cũng hái xuống cho con, nhưng con không được làm thế”. Ngôi sao trên trời xa vời quá, cháu chỉ muốn mỗi việc chơi gội đầu mà thôi. Tôi nghĩ, cháu bé nghe mà không hiểu những lời của mẹ, cháu chỉ biết mỗi việc, đó là sự giận dữ của người mẹ. Thật khó để xác định rằng một người tức giận lại đang tả tình yêu của mình. |
Song Ngư
No comments:
Post a Comment